Gửi mẹ yêu thương!
Mẹ của con chỉ là một
người nông dân quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Mẹ sinh con ra khi
bố con còn công tác trong quân ngũ nên sự vất vả của mẹ lại nhân lên gấp bội
phần. Sinh con ra trong hoàn cảnh khó khăn là thế, nhưng mẹ không để ba anh em
con phải thiệt thòi. Những đồ chơi không mua được bằng tiền, mẹ tự tìm tòi cách
để làm cho ba anh em con chơi. Sáng nào mẹ cũng dậy từ lúc 4 giờ, cõng trên
lưng đôi quang gánh với đủ mọi loại rau mà mẹ đã tần tảo chuẩn bị từ chiều hôm
trước. Gánh nặng là thế nhưng đồng tiền bán được chẳng là bao, mẹ đã dành dụm
từng đồng tiền lẻ từ bán mớ rau đó để mua quần áo mới cho anh em con vào mỗi
dịp Tết đến. Khi đó con còn bé, con chỉ biết niềm vui khi được diện áo mới mà
nào biết để có được nó, mẹ đã phải vất vả nhường nào.
Ý thức được sự khó khăn
của gia đình và sự vất vả của mẹ, ba anh em con không ai bảo ai mỗi người đều
phải tự cố gắng thật nhiều và tự đi trên chính đôi chân của mình, cuộc sống
hiện tại của chúng con dẫu không bằng bạn bằng bè, nhưng chúng con rất đỗi hạnh
phúc và tự hào vì có được điều đó. Những khó khăn trên bước đường mà con đi đều
có mẹ dõi theo động viên, an ủi và chia sẻ. Con phải cảm ơn mẹ rất nhiều vì đã
sinh ra con trên cõi đời này. Nhờ hoàn cảnh nghèo khó, con đã chọn cho mình một
hướng đi mà con nghĩ là đúng đắn. Con cảm ơn những điều mẹ đã dạy con bao năm
tháng qua, những bài học vô cùng quý giá mà không trường lớp nào dạy. Để ngày
hôm nay, con thêm vững tin trên đường đời. Mỗi năm trôi qua, mẹ lại già thêm
một tuổi, con không mong muốn những điều lớn lao, chỉ mong mẹ thật nhiều sức
khỏe, sống vui, sống khỏe bên con cháu là niềm hạnh phúc nhất của con. Ngày 20
tháng 10 lại đến con chỉ nói với mẹ một điều “con yêu mẹ rất nhiều”.
Phan Thị Ánh Nga