Chị
Bé
Có lẽ sự may mắn nhất đối với tuổi thơ của tôi là ngoài có bà
ngoại, mẹ tôi, thì tôi có chị Bé, người chị cả trong gia đình tôi. Thời xưa là
vậy, chị cả bao giờ cũng gánh một trọng trách vô cùng đẹp đẽ là cõng em, chăm
em, dạy em... và cuối cùng là nuôi em đi học. Và tôi là một trong những đứa trẻ
được tận hưởng trọn vẹn điều đó với chị cả của tôi.
Tôi sinh ra trong
một gia đình đông anh chị em. Bố mẹ làm nghề buôn bán. Cả gia đình tôi sinh sống
tại một thị trấn vùng biên của huyện. Chị Bé là đứa con đầu lòng của ba mẹ tôi.
Là người chị cả của 6 đứa em. Tôi cũng không hiểu vì sao chị Bé lại nghỉ học sớm.
Có lần tôi hỏi, thì chị nói: “Chị muốn nghỉ học sớm để đi buôn bán, có tiền, phụ
với ba mẹ lo cho đàn em”. Nghe chị nói, tôi thấy thương chị lắm. Năm 20 tuổi,
chị đi lấy chồng. Nhưng lên lại thị trấn để lập nghiệp. Khoảng 5 năm sau, kinh
tế có khá hơn, chị Bé bắt đầu phụ với ba mẹ tôi chăm lo cho các em từ chuyện áo
quần, sách vở, học hành… Bẳng đi thời gian, may mắn trời thương, chị có một gia
đình hạnh phúc với người chồng biết làm ăn, lanh lẹ, biết chăm lo cho gia đình
cùng những đứa con ngoan ngoãn. Mái ấm của gia đình chị Bé đã khiến bao người
mơ ước.
Thấm
thoát như vậy, vai trò của chị Bé đối với tôi và gia đình tôi ngày càng lớn hơn
khi mà mọi chuyện lớn, nhỏ trong gia đình chị đều lo toan, gánh vác hết. Những
đứa em của chị Bé đều được chị lo cho ăn học, dựng vợ gả chồng, làm ăn, nhà cửa…
Mọi chuyện trong gia đình đều được chị quan tâm, lo lắng hết. Vậy là tròn 20
năm, chị lo liệu tất cả.
Càng
lớn lên tôi lại càng nhận ra được nhiều hơn tình cảm mà chị Bé dành cho tôi và
sự hy sinh của chị cho gia đình. Tôi nhớ nhất là khi tôi tốt nghiệp đại học,
ra trường, tôi nghĩ sẽ khó xin được việc làm đúng chuyên ngành mà mình theo học
nên tôi đã nói với ba mẹ, chị Bé là cho tôi đi xuất khẩu lao động tại Hàn Quốc.
Ba mẹ tôi không đồng ý. Chị Bé im lặng không nói gì hết. Hai ngày sau, chị ra
nhà ba mẹ tìm tôi rồi nói: “Chị nghĩ, em ăn học mấy năm, có trình độ, bằng cấp.
Tự nhiên, em lại đi xuất khẩu lao động. Chị thấy, quá uổng phí công sức, thời
gian mà em dành để ăn học. Em tự suy nghĩ lại như rứa đã đúng với hoàn cảnh,
nguyện vọng của em hay chưa. Thôi, chị nói với em, em cứ ở lại quê hương mà lập
nghiệp, làm ăn. Em ưng làm chi, chị sẵn sàng ủng hộ, đầu tư cho em hết. Chị
không cho em đi xuất khẩu lao động mô. Còn nếu em vẫn cố chấp đi cho được, chị
từ mặt em. Coi như chị không có em”. Khi nghe chị nói xong, tôi cũng im lặng và
tự mình suy nghĩ. Sau cùng, được sự ủng hộ của gia đình, đặc biệt là chị Bé,
tôi đã nộp hồ sơ, xin việc và đi làm.
Đến
bây giờ, khi nghiệm lại những điều mà chị Bé đã nói với tôi trong thời điểm
quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi. Tôi thầm biết ơn chị rất nhiều. Rồi tôi
kết hôn, lập gia đình, ngày tôi chuẩn bị cưới, chị mua sắm giường, tủ, chăn gối…
Đến lúc đưa dâu về nhà chồng, tôi khóc. Chị Bé lại không quên dặn dò tôi, em lo
sống cho tốt, lấy chồng rồi, sinh con, bao nhiêu thứ phải lo. Em phải mạnh mẽ,
cứng rắn lên. Khi tôi sinh đứa con đầu lòng, chị Bé cũng nói, em đừng lo chi hết,
chị lo cho em để em đi Huế mà sinh con cho yên tâm. Ngày tôi sinh con, mẹ tôi,
chồng tôi, nhất là chị Bé cũng đã kề cận, chăm sóc cho tôi. Chị vô bệnh viện ở
lại với tôi mấy ngày. Đến khi ra viện, sợ tôi con dại, đang ở cử, không có tiền
ăn. Thế là, chị tôi lại cho tôi tiền nói em ăn cho có chất mà chăm con, cho con
bú… Tôi sinh tiếp đứa con thứ hai, con tôi hay đau ốm, tháng nào chị cũng cho
thêm tiền để mua sữa, áo quần cho con tôi. Vài bữa, nửa tháng chị lại về dẫn cả
gia đình nhỏ của tôi đi ăn một bữa ngon. Cứ đến tết, chị lại mua áo quần, sắm sửa
đồ đạc cho cả nhà tôi.
Cuộc
sống cứ thế trôi qua, tôi may mắn được bà ngoại, mẹ tôi và chị Bé luôn quan
tâm, chăm lo trên mỗi chặng đường trong hành trình cuộc đời của tôi. Tôi biết ở
đâu đó, bạn cũng được diễm phúc như tôi cũng có được những người thân luôn yêu
thương và sẵn sàng hy sinh vì bạn. Hãy trân trọng điều đó bạn nhé, vì khi càng
vấp ngã trong cuộc sống bạn sẽ lại càng nhận ra được giá trị của những người
thân yêu trong gia đình. Sẽ chẳng có nơi nào bình yên hơn nơi ấy, nơi có những
con người sẽ vì bạn mà chấp nhận hy sinh cả tương lai cả cuộc đời.
Thế
rồi, khoảng 3 năm trở lại đây, làm ăn kinh tế khó khăn, chị Bé cũng không tránh
khỏi hoàn cảnh chung đó. Việc kinh doanh không thuận lợi, đầu tư không may mắn,
bao nhiêu chuyện xui rủi cứ ùa vào khiến chị Bé già đi rất nhiều. Tôi thấy như
vậy thì rất đau lòng, thương chị nhưng không biết làm sao hết. Cũng chỉ biết động
viên chị Bé, mong chị vượt qua biến cố, tiếp tục đứng lên, chiến thắng hoàn cảnh
hiện tại.
Điều
làm tôi khâm phục ở chị Bé là ý chí và nghị lực vượt lên hoàn cảnh của chị. Dù
khi chị có kinh tế vững chải hay khi làm ăn không “thuận buồm xuôi gió”, chị vẫn
sẵn sàng đương đầu với thử thách, chông gai để bước tiếp, không cho phép bản
thân mình gục ngã. Vì chị nói: “Trước mặt là gia đình nhỏ của chị, sau lưng chị
là ba mẹ, đàn em. Chị là người ở giữa. Chị phải vững tay lái thì con thuyền mới
khỏi chông chênh và để thuyền không bị chìm”. Lại một lần nữa, chị lại rèn cho
tôi bản lĩnh biết vượt qua hoàn cảnh và đặc biệt là phải chiến thắng chính bản
thân mình.
Tôi luôn biết ơn và khắc
sâu những hy sinh thầm lặng và tình yêu thương, che chở của chị Bé đã dành cho
mình. Điều này nhắc tôi luôn cố gắng phấn đấu sống thật tốt với tấm lòng rộng mở,
với niềm tin rằng người tốt ắt sẽ gặp may mắn, hạnh phúc, đức năng thắng số.
Tôi sẽ học theo cách mà chị Bé đã sống, vấp ngã và đứng dậy. Tấm gương, tấm
lòng của chị Bé sẽ luôn là ánh sáng soi đường cho tôi mỗi khi gặp khó khăn
trong cuộc sống. Chị mãi là ngọn lửa sưởi ấm trái tim tôi.
Kim Huệ