Tuổi thơ của
Tôi trôi qua êm đềm trong vòng tay yêu thương của mẹ. Bố đã mất từ khi Tôi còn
nhỏ, mẹ một mình chăm lo cho anh em chúng tôi với quanh năm bộn bề vời việc
nương rẩy. Ngày ấy tôi còn nhỏ, không giúp mẹ được gì, nhưng có lẽ chính vì thế
mà tôi thấy thương mẹ nhiều hơn. Những vụ mùa, nhìn đôi vai mẹ còng xuống, nhìn
dáng mẹ gầy gò làm nương rẫy mà tôi chỉ mong mình lớn thật nhanh để có thể đỡ đần
mẹ. Mỗi khi đi làm về, mẹ chỉ ăn một chút cơm, chưa kịp ngả lưng mẹ đã tất bật
đi làm giữa nắng hè oi ả. Vậy mà mẹ vẫn vui vẻ, cười đùa cùng chúng tôi.

Thương con, mẹ
không quản ngại khó khăn, vất vả. Tôi nhớ mãi mỗi lần đi học về, tôi thấy mẹ đi
làm nương rẫy giữa trời mùa hè nắng như đổ lửa, nhìn mẹ mồ hôi nhễ nhại mà vẫn
phải lên nương lên rẫy, về nhà tất bật lo cho các con, nước mắt tôi như muốn
trào ra, chưa bao giờ tôi cảm thấy mình bất lực và vô dụng đến thế. Tôi biết mẹ
sẽ phải vất vả vì chúng tôi rất nhiều. Tôi không bao giờ quên được những giọt mồ
hôi xối xả trên gương mặt gầy còm của mẹ ngày hôm đó. Đôi lúc tôi tự hỏi sao cuộc
đời lại bất công như thế? Tại sao những người phụ nữ khác họ được toàn tâm toàn
ý với gia đình, còn mẹ thì không bao giờ có lấy một phút nghỉ ngơi? Những câu hỏi
đó nhiều lúc làm tôi thấy thật chán ghét và mệt mỏi với cuộc sống này. Lớn khôn
hơn, tôi đã biết mình phải làm gì, đó là không được đổ lỗi cho số phận, cũng
không được tự ti, thay vào đó hãy học tập, làm việc thật tốt, để mẹ không phải
vất vả bươn chải như bây giờ, cũng như bù đắp cho những hy sinh của mẹ cho
chúng tôi.
Tuy rất vất vả và cực khổ nhưng chính nụ cười của mẹ
đã giúp tôi vượt qua những khó khăn, có những lúc tưởng chừng muốn bỏ cuộc.
Hàng nghìn, hàng vạn lời cảm ơn cũng không bao giờ đủ cho những gì mẹ đã làm vì
chúng tôi. Tôi chưa bao giờ đủ dũng cảm để nói ra câu: Con yêu mẹ, nhưng trong
tim tôi mẹ luôn là người phụ nữ tuyệt vời nhất.
Ta Tép